Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 9

 Ánh mắt của Quan Hà Châu ngày càng thâm trầm, giống như có thể đem cô ăn tươi nuốt sống, trong lòng Vy Ly Ly có chút sợ, nhưng vừa nghĩ tới mình không bằng Diêu Hiểu Thư, liền bất cứ giá nào.

“Cho nên em khuyên anh nên suy nghĩ một chút, để tránh tương lai bị người ta chê cười, có một người vợ quá ngu xuẩn!”

“Cám ơn cô, Vu tiểu thư.” Giọng nói lạnh lẽo, từ trong miệng Quan Hà Châu phát ra.

Nói xong, anh xoay người muốn ra khỏi quán cà phê, nhưng mới quay người lại, liền thấy ánh mắt khiếp sợ của Diêu Hiểu Thư, trong mắt cô tất cả đều là không tưởng tượng nổi, thân thể còn hơi run rẩy, Quan Hà Châu thấy thế, lập tức chạy lại ôm cô.

“Hiểu Thư, không cần vì loại người này mà đau khổ.”

Vy Ly Ly cũng nhìn thấy Diêu Hiểu Thư, sắc mặt trắng nhợt, lời nói của mình vừa rồi cô ta nhất định nghe được, đáng ghét, cô gái này sao lại trở lại? Ở trong lòng Vy Ly Ly thầm mắng, mà thôi, dù sao như vậy cũng tốt, luôn cùng Diêu Hiểu Thư diễn vai chị em tốt, cô cũng chán, liền dứt khoát nói rõ một lần.

“Ly Ly. . . . . . . . .cậu vẫn không coi tớ là chị em tốt thật sao?” Diêu Hiểu Thư rời lồng ngực Quan Hà Châu, lẳng lặng nhìn Vy Ly Ly, âm thanh còn run rẩy.

“Hừ, chị em tốt?” Vy Ly Ly hừ lạnh, bộ mặt châm chọc, ”Chúng ta làm sao lại là chị em tốt? Nếu không phải là cô thỉnh thoảng lại cống nạp cho tôi một ít tiền, tôi sẽ không để ý cô!”

Buồn cười, cái cô gái ngu xuẩn này còn nghĩ cô nhàn hạ thoải mái tới làm bạn với cô ta?

Diêu Hiểu Thư cuối cùng cũng hiểu, nhiều năm như vậy đều là cô tự mình đa tình, người ta căn bản không có chuyện gì, chỉ có cô ngây ngốc đi giúp những cái gọi là “vội”, chính mình còn cho rằng đã tìm được bạn tốt, thì ra ở trong mắt người ta đều là chuyện cười, thật là quá bi ai, lâu như vậy, thế nhưng không nhìn ra chút nào, mình thật là mắt cũng không dùng được!

Diêu Hiểu Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Quan Hà Châu, “Em muốn về nhà.”

“Được, chúng ta về nhà.” Quan Hà Châu dắt tay cô, không quay đầu lại rời đi.

Vy Ly Ly, hôm nay cô làm Hiểu Thư đau lòng, ngày khác, tôi sẽ ngàn vạn lần trả lại cho cô! Ở đáy lòng Quan Hà Châu âm thầm tự nhủ, anh hết lòng che chở bảo bối của anh, làm sao lại cho cô trà đạp!

Quan Hà Châu ôm Diêu Hiểu Thư lên xe, nhanh chóng khởi động xe chạy về nhà, dọc theo đường đi, còn ngẫu nhiên nhìn người bên cạnh vài lần, xác định cô bình yên vô sự hay không, anh biết cô bị đã kích rất lớn, nhưng thay vì bị Vy Ly Ly lợi dụng, sớm nhìn rõ cái gọi là “tỉ muội tốt” cũng tốt.

“Hà Châu, tại sao Ly Ly lại trở thành như vậy?” Diêu Hiểu Thư cúi đầu, ngơ ngác nhìn hai tay của mình, trong giọng nói khó nén đau lòng.

“Bởi vì cô ta với em không giống nhau, ngoại trừ hoàn cảnh lớn lên có liên quan, quan trọng hơn là chính cô ta chọn con đường như vậy, cô ta ái mộ hư vinh, còn bị giá trị của đồng tiền làm đánh mất chính mình.” Quan Hà Châu thừa cơ hội này, nói với cô những vấn đề này, “Em đó, từ nhỏ đến lớn tinh thần giúp đỡ người khác rất mạnh, lại dễ mềm lòng, người khác chỉ cần đáng thương một chút, em không do dự liền đem tiền trên người cho người ta, chính vì vậy, người khác sẽ lợi dụng sự lương thiện của em.”

“Vậy ý của anh là, sự nhẹ dạ và lương thiện của em làm Ly Ly trở thành như vậy?” Diêu Hiểu Thư nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được lỗi của mình.

“Không, không có liên quan tới em, mỗi người nên đối với bản thân mình biết rõ, Vy Ly Ly cũng không ngoại lệ!” Quan Hà Châu không muốn cô suy nghĩ lung tung, “Ngoan, em ngủ chút đi, tới nhà anh sẽ kêu em.”

“Hà Châu, sau này em còn có thể giúp người khác không?” Diêu Hiểu Thư đột nhiên quay đầu, vẻ mặt mê mang nhìn Quan Hà Châu.

Quan Hà Châu nghiêng đầu cho cô một nụ cười khích lệ, “Có thể, nếu như không giúp người khác, thì em không phải là Diêu Hiểu Thư rồi.”

Diêu Hiểu Thư cười, cô biết Quan Hà Châu luôn đúng, anh đã nói thì chưa từng bỏ qua, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô có chuyện, anh sẽ là người đầu tiên ra mặt giúp cô giải quyết, tại sao? Tại sao cô đi giúp người ta, mà thời điểm cô khó khăn, lại là Quan Hà Châu giúp cô đây?

Đến bây giờ, Diêu Hiểu Thư mới ý thức được chuyện này, trước kia cô chưa từng nghĩ đến, cho tới hôm nay nghe Vy Ly Ly nói những lời đó, cô mới tỉnh ngộ.

Cô thật quá tuỳ hứng, nhất là đối với Quan Hà Châu, luôn là không ngừng đòi lấy, chưa từng bỏ qua chuyện gì, như vậy cô với Vy Ly Ly có gì khác nhau chứ?

“Hà Châu, thật xin lỗi.” Bây giờ Diêu Hiểu Thư mới biết mình đáng ghét bao nhiêu, “Em mượn anh nhiều tiền như vậy, lại ăn vạ không trả, hơn nữa anh lại giúp em nhiều chuyện như vậy, nhưng em không giúp anh lần nào, giống như Ly Ly, em thật vô dụng thật hư đúng không?”

Quan Hà Châu thật muốn cạy đầu cô ra xem một chút, bên trong có phải chứa toàn rơm rạ không hả?

Anh vươn tay ở trên đầu cô vừa xoa vừa gõ, “Diêu Hiểu Thư, em là người ngu ngốc sao? Anh là ai, anh là bạn trai em, là chồng tương lai đó!”

“À?” Lúc Diêu Hiểu Thư nghe anh nói chữ “chồng”, miệng liền mở lớn, “Nhưng. . . . . . .chúng ta là tạm thời, cũng không phải là người yêu thật sự.”

“Ai nói?” Anh từ đầu đến cuối cũng chưa từng nói quan hệ hai người là giả, chỉ là đồng ý tạm thời với cô, nhưng mà tạm thời này, lại không phải tạm thời mà cô nghĩ.

Diêu Hiểu Thư không hiểu nhìn anh, không biết sao anh lại quên? Lúc trước, bọn họ đã từng thảo luận qua mà?

“Vấn đề này, đợi khi về nhà, chúng ta lại từ từ thảo luận.” Khoé miệng Quan Hà Châu đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn phía trước, lạnh nhạt nói, “Chúng ta. . . . . .có nhiều thời gian thăm dò vấn đề này.”

Trong lòng Diêu Hiểu Thư đột nhiên rung lên, giống như có dự cảm xấu. cô lặng lẽ nghiêng đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm gò má Quan Hà Châu, muốn từ nụ cười kia tìm ra một chút ý tứ.

Quan Hà Châu nhận thấy ánh mắt của cô, vẻ mặt bình tĩnh tự tin, hai tay nắm tay lái, vững vàng chạy về nhà. . . . . .

Xe đỗ vào bãi đậu xe, Quan Hà Châu lập tức xuống xe, sau đó vòng qua đầu xe mở cửa cho Diêu Hiểu Thư, xong chuyện, liền lôi kéo Diêu Hiểu Thư đi về thang máy.

“Hà Châu, anh nói chồng là có ý gì?” Vừa vào nhà, Diêu Hiểu Thư liền không nhịn được hỏi.

Gương mặt Quan Hà Châu từ khi nói ra chữ này đều rất nghiêm túc, cô muốn hỏi, anh còn nói về nhà mới thảo luận vấn đề này, cô thật vất vả chịu đựng không có hỏi đợi cho đến khi về nhà, nhưng mặt anh vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, làm cô rất buồn bực.

“Em cảm thấy anh có ý gì?” Quan Hà Châu không trả lời mà hỏi ngược lại cô, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, muốn xem cô trả lời thế nào.

“Em. . . . . .làm sao biết?” Khuôn mặt Diêu Hiểu Thư nghi ngờ, là anh nói mà, sao lại hỏi cô?

Quan Hà Châu đi lại gần cô, hai người mặt đối mặt, bất ngờ xảy ra khoảng cách gần như vậy, làm Diêu Hiểu Thư sợ đến lui về sau một bước, bị Quan Hà Châu nhanh tay lẹ mắt vươn tay giữ chặt eo nhỏ, không cho cô lùi lại.

“Anh. . . . . .” Gò má Diêu Hiểu Thư nhất thời ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn anh, một câu cũng không nói ra.

“Ý tứ là chúng ta là người yêu tạm thời, nhưng rất nhanh sẽ biến thành vị hôn phu vị hôn thê, sau đó nửa năm sau, chúng ta sẽ kết hôn.” Quan Hà Châu từng chữ từng chữ nói ra mục tiêu bản thân.

Chương 14

Vậy mà, những lời này nghe vào trong tai Diêu Hiểu Thư, lại giống như âm thanh từ cõi trời, cô trừng lớn mắt, nháy cũng không dám nháy nhìn anh, giống như anh đang nói ngôn ngữ của người sao hoả.

“Hà Châu, anh bị bệnh sao?” Nói xong, cô còn làm như thật vươn tay, ở trên trán anh thăm dò nhiệt độ.

“Em nghe được rất rõ ràng, không phải sao?” Lần này Quan Hà Châu không cho phép cô trốn tránh, trước kia anh lo sợ quá nhiều, không có trực tiếp làm rõ, hôm nay cho dù như thế nào cũng phải nói rõ ràng, “Diêu Hiểu Thư, anh muốn cưới em!”

Diêu Hiểu Thư cảm thấy trước mắt mình có rất nhiều ngôi sao đang loé sáng, đầu còn có chút choáng, anh làm sao lại khác thường như vậy? Nói đều là những lời khó hiểu, anh. . . . ..đang cầu hôn cô sao?

Trời ạ, cô thật rung động!

“Hà Châu, anh điên rồi sao? Anh biết anh đang nói gì không?” Diêu Hiểu Thư kinh ngạc nói, “Chúng ta là anh em tốt, sao có thể kết hôn?”

“Chúng ta không phải!” Quan Hà Châu không chút do dự phủ nhận lời cô nói. . . . “Anh cho đến bây giờ cũng không xem em là anh em tốt, cho tới bây giờ đều không có!”

Diêu Hiểu Thư che lại cái miệng nhỏ nhắn, cảm thấy bị thương thật nặng, anh thế nhưng không xem cô là anh em tốt, chẳng lẽ anh giống như Ly Ly xem thường cô, khinh thường cô làm bạn.

“Anh. . . . . .chán ghét em, giống như Ly Ly chán ghét em, thật sao?” Lời nói của Ly Ly làm cho cô buồn, nhưng lời nói của Quan Hà Châu càng làm cô đau lòng hơn.

“Em là người đần độn!” Quan Hà Châu tức sắp chết rồi, hai tay mở ra, đem cô ôm chặt vào trong ngực, âm thanh dịu dàng khác thường, “Anh coi em là con gái, người con gái mọi lúc đều ảnh hưởng đến anh, người con gái bắt được lòng anh còn không biết!”

Diêu Hiểu Thư nằm trong ngực anh, nghe mấy câu này thì mặt trở nên nóng hơn, anh. . . . .đây là tỏ tình sao? Diêu Hiểu Thư không thể tin vào tai mình, nhịp tim theo lời anh nói đập càng ngày càng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô không có cách nào khống chế cảm giác ngọt ngào không ngừng dâng lên trong lòng, như muốn đem cô che hết.

“Anh. . . . .” Giọng nói buồn bực trong ngực anh vang lên, “Anh có ý gì?”

Diêu Hiểu Thư vẫn không có biện pháp tin tưởng suy nghĩ của mình, ngay ngốc lại hỏi.

“Ai. . . ..” Quan Hà Châu nhẹ nhàng thở dài, quả nhiên nói thẳng như vậy, cô vẫn nghe không hiểu, nhất định anh phải nói ra những lời buồn nôn mới được, hít sâu, “Diêu Hiểu Thư, em cẩn thận nghe thật kỹ cho anh, những lời này anh chỉ nói một lần, sau này không nói nữa.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lồng ngực nở nang của anh, nhưng lỗ tai lại dựng lên nghiêm túc lắng nghe, anh nói chỉ nói một lần, sau này cũng không nói nữa, cho nên mặc kệ thế nào cũng phải nghiêm túc lắng nghe.

“Em có thể ghi âm không?” Cô gái nhỏ tự cho là mình thông minh hỏi, năng lực lý giải của cô rất kém, nếu mà nghe một lần cũng không hiểu, thật sự rất thảm?

Nghe vậy, bàn tay Quan Hà Châu không khách khí vỗ mông mềm mại của cô, cắn răng nói, “Không thể!”

Cái đồ đần này, đến lúc nào rồi, còn nói những lời nói làm người ta buồn cười.

“Người anh yêu là em, người có cái đầu đơn thuần, thiếu đầu óc, đồ đần.”

Diêu Hiểu Thư vừa nghe nói người trong lòng anh là cô, trong lòng không tránh khỏi vui mừng, nhưng khi nghe lời nói phía sau, mặt liền sụ xuống.

“Sao anh vũ nhục người ta?” Bĩu môi, bất mãn kháng nghị nói.

“Không cho. . .xen miệng vào.” Quan Hà Châu một lần nữa cắn răng gầm nhẹ, trong lòng âm thầm than thở, sao đường tình cảm của anh lại rắc rối như vậy? Ngay cả tỏ tình cũng khó khăn vô cùng, “Sau này không được đem anh giao cho cô gái khác, một lần cũng không được, biết không?”

Diêu Hiểu Thư từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đen của anh, ôn nhu làm lòng cô như hoà tan vào mật đường.

“Tại sao?” Cô rù rì hỏi.

“Anh yêu em!” Vẻ mặt Quan Hà Châu kiên định, ba chữ đó là cam kết quan trọng nhất anh nói với cô.

“Ô ô. . . . .” Diêu Hiểu Thư khóc thành tiếng, cô cũng không biết sao mình lại khóc, chỉ biết khi nghe anh nói ba chữ kia, lỗ mũi liền chua xót, không nhịn được.

Anh tại sao có thể nói những lời này? Từ trước đến giờ tính tình anh lạnh nhạt, lãnh khốc, tại sao có thể nói ra lời nói tốt đẹp như vậy?

“Anh. . . .anh ăn gian.” Anh thế nhưng dùng chiêu này làm cô không có gì để nói, chỉ có thể ngoan ngoãn làm vợ tương lai của anh, cô căn bản không có cơ hội cự tuyệt, thật là gian xảo mà, “Em. . . . .cũng không có lý do cự tuyệt.”

Khoé mắt Quan Hà Châu khẽ co giật, cô còn muốn cự tuyệt? Cánh tay anh thu chặt lại, “Em vĩnh viễn đều không có cơ hội cự tuyệt!”

“Hừ, em nên ghi âm lại, sau này lại không được nghe.” Diêu Hiểu Thư nhớ tới lời nói của anh, chỉ nói một lần, vậy sau này sẽ không được nghe ba chữ này nữa rồi sao? Cô cảm thấy thật không cam lòng, mình cứ như vậy bị anh bắt nạt.

“Hiểu Thư, còn em thì sao?” Quan Hà Châu ôm cô, trong lòng ấm áp, hạnh phúc thoả mãn nói.

Diêu Hiểu Thư ngây ngẩn cả người, vấn đề này cô chưa nghĩ tới, tình cảm cô đối với Quan Hà Châu có phải thích hay không, hoặc là so với thích còn nhiều hơn một chút, thậm chí là rất nhiều? Cô thật hồ đồ, từ nhỏ đến lớn, cô gặp chuyện gì người đầu tiên cô nghĩ đến không phải là cha mẹ, mà là anh, ở trong nhận thức của cô, Quan Hà Châu giống như thần linh, không gì không làm được, không có chuyện gì làm khó được anh.

“Hà Châu, làm sao giờ?” Vẻ mặt Diêu Hiểu Thư như đưa đám nhìn anh, “Em không biết cảm giác của em với anh là gì, làm sao giờ?”

Giờ phút này, Diêu Hiểu Thư cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ mình không chấp nhận tình yêu của anh.

“Nhưng anh rất quan trọng với em, nếu như không có anh, em không biết mình sẽ ra sao.”

“Nếu như anh cưới người khác, em cũng không có cảm giác sao?” Quan Hà Châu lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt cô, “Nếu như anh giống bây giờ ôm chặt cô gái khác, cũng được sao? Nếu như anh cùng cô gái khác sinh con, em cũng không có cảm giác gì sao?”

Từng cái nếu như làm Diêu Hiểu Thư kinh hãi, anh mỗi lần nói nếu như, lòng cô liền co lại, chỉ cần tưởng tượng lời anh nói trở thành sự thật. . . . . .Không, cô dùng sức lắc đầu, cô không cần anh cưới người khác, cô không cần anh ôm người khác, cô không cần anh cùng người khác sinh con!

“Không. . .không nên, đừng!” Diêu Hiểu Thư như nổi điên, liều mạng lắc đầu, “Hà Châu, em không muốn anh cưới người khác, cái gì cũng không muốn.”

Quan Hà Châu cười, cười đến cực kỳ dịu dàng, đôi tay nhẹ nhàng xoa nắn mái tóc cô, “Đứa ngốc, anh nói thế nào, sẽ không xảy ra chuyện đó.”

Vào giờ phút này, cái gì cũng không quan trọng, bởi vì anh biết rõ cô gái trước mặt này yêu anh, chỉ là cô cũng không biết thôi, bộ dáng hoảng sợ lo lắng vừa rồi của cô, thậm chí mang theo vẻ mặt tuyệt vọng, đã nói lên tất cả.

“Anh nói đó, anh tuyệt đối không được lấy người khác, nếu không anh chính là đồ thất hứa.” Bộ dáng Diêu Hiểu Thư uy hiếp.

Quan Hà Châu cười một tiếng, cái người ngu ngốc này nói gì mà lộn xộn lung tung vậy!

“Hà Châu, em thích anh, thật!” Cô chủ động đưa tay ôm hông anh, vùi vào ngực anh, lẩm bẩm.

Mặc dù không thể yêu anh giống như anh yêu cô, nhưng mà cô nghĩ. Sau này sẽ cố gắng yêu anh, như vậy mới công bằng, bằng không chỉ có anh yêu cô, mà cô chỉ nói thích anh, vậy anh chẳng phải thật đáng thương sao.

Diêu Hiểu Thư lòng tràn đầy thương cảm lại xuất hiện, nhất là khi Quan Hà Châu dùng loại tình cảm như vậy tấn công, cô căn bản không hề chống đỡ được!

“Anh hiểu mà.” Quan Hà Châu thoả mãn thở dài nói, bạn tốt nói đúng, trực tiếp làm rõ so với chuyện tính toán kỹ tốt hơn, anh cuối cùng cũng thấy hi vọng.

“Vậy. . . .Vệ tiểu thư và Ly Ly làm sao bây giờ?” Hai cô gái này tồn tại làm Diêu Hiểu Thư cực kỳ khó chịu.

Hắc, trước kia cô tại sao không phát hiện, thì ra mình lại không thích hai người đó, nhưng mà, hiện tại cô không có biện pháp thản nhiên đối mặt với cô gái nào nhìn chằm chằm Quan Hà Châu, loại cảm giác đó thật là tệ hết biết.

Thì ra là cô cũng sẽ ghen tỵ, đây không phải là nói, cô bắt đầu yêu anh sao?

Trong lòng Diêu Hiểu Thư xuất hiện tia sáng mong đợi. . . . .

“Họ cho tới bây giờ cũng không phải là vấn đề của anh, ngược lại là em, nhìn rõ con người Vu Ly Ly rồi sao?” Quan Hà Châu nhớ tới trình độ nhẹ dạ không người nào bằng của cô, nếu cô gái kia lại giả bộ đáng thương, không chừng cô lại mềm lòng, “Sẽ không phải lại bị lừa chứ?”

“Em rất khổ sở mà.” Diêu Hiểu Thư buồn buồn nói, “Em thật sự xem cậu ấy là bạn tốt, không ngờ Ly Ly lại đối xử với em như vậy, nhưng mà, em cho dù lương thiện bao nhiêu, cũng không cho cậu ấy gạt em, lợi dụng em lần nữa, cậu ấy không để ý đến tình nghĩ nhiều năm, nói với em những lời ác độc.”

“Không cần đau lòng, cô ta không đáng.” Quan Hà Châu dịu dàng nói với cô, “Em rất tốt, cứ tiếp tục như vậy, không cần thay đổi.”

Anh hi vọng cô mãi mãi luôn đơn thuần lương thiện, bởi vì Diêu Hiểu Thư như vậy là đẹp nhất, cũng đáng yêu nhất, làm anh động lòng.

“Có thật không?” Cô đưa gương mặt nhỏ bé lên nhìn anh, cười hỏi.

“Dĩ nhiên.” Quan Hà Châu khẳng định, sau đó chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng ngậm đôi môi mềm mại của cô, “Em như vậy là đẹp nhất.”

Lời nói tràn đầy tình cảm truyền vào trong tai Diêu Hiểu Thư, trong nháy mắt cả gương mặt cùng gò má cô đều đỏ hồng, ngay cả vành tai trắng nõn mê người cũng đổi thành màu hồng, tất cả đều lọt vào trong mắt Quan Hà Châu, quả thật là hấp dẫn chí mạng, tuyệt đối hấp dẫn!

“Hừ, Quan Hà Châu, em không biết anh cũng sẽ nói lời ngon ngọt như vậy.” Diêu Hiểu Thư liếc nhìn anh, trên mặt đều là bộ dáng không dám tin, “Có phải bộ dáng nghiêm chỉnh trước kia của anh, đều là gạt người?”

“Ha ha, có phải không?” Quan Hà Châu không ngại cô chỉ trích, “Thật là đáng tiếc, em không có cơ hội hối hận.”

Nói xong, anh lập tức cúi đầu hôn đôi môi anh đào của cô, đầu lưỡi cạy ra hàm răng chui vào cùng lưỡi cô dây dưa, cảm giác rung động làm tâm bọn họ cùng hoà vào một nơi, đôi tay Diêu Hiểu Thư tự giác vòng qua hông anh, nhiệt liệt hưởng ứng nụ hôn của anh.

“Ưmh.. . . . .”

“Hiểu Thư, em là của anh, vĩnh viễn đều như vậy, ai cũng không thể thay đổi sự thật này.” Quan Hà Châu nghiêm túc nói với cô, “Đối với em, anh sẽ không buông tay, cho nên em cũng không cần suy nghĩ.”

Diêu Hiểu Thư không ngờ anh sẽ nói ra những lời bá đạo và thâm tình như vậy, lòng cô ngọt như mật, trời ạ, cô cảm thấy mình như đang ở trên thiên đường, không chân thật.

Đôi tay Quan Hà Châu giữ chặt eo thon của cô, kéo cô vào trong ngực anh, sau đó song song ngã ngồi trên ghế sofa, Diêu Hiểu Thư giạng chân trên người anh, vừa cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt nóng rực của anh, mặt cô liền đỏ bừng, tầm mắt xẩu hổ nhìn sang hướng khác, không dám nhìn thẳng mắt anh.

“Ha ha.” Cô gái này luôn luôn ngơ ngơ, thần kinh đanh thép, không ngờ vẫn không thoát được xấu hổ trong chuyện này.

Nhưng bộ dáng ngượng ngùng của cô, làm anh vô cùng động lòng, cơ hồ khống chế không được dục vọng của mình, kéo đầu cô xuống, hung hăng hôn mút môi cô, cuồng dã hấp thu ngọt ngào, bàn tay cũng không rãnh rỗi, nhanh chóng lột quần áo cô, chỉ hai ba lần liền đem cô lột sạch, trần truồng giạng chân trên người anh.

“Không công bằng.” Có lẽ sau khi nói rõ tình cảm, Diêu Hiểu Thư không còn thận trọng như trước, không phục đưa tay muốn xé rách quần áo của anh.

Hừ, cô đều trống trơn rồi, anh còn chỉnh tề như vậy, thật sự là quá ghê tởm, cô cũng muốn xem anh mất khống chế, mất đi bộ dáng tỉnh táo, nghĩ như vậy, trong đầu cô liền thoáng qua một ý niệm to gan.

Tính tình của cô nói là làm, cô to gan cởi quần áo của anh, giống như trước kia anh làm với cô, cúi đầu dùng sức hôn môi anh, giống như đứa bé không biết làm sao, dùng sức gặm cắn.

Quan Hà Châu thấy cô chủ động như vậy, trong lòng liền hưng phấn, nhưng việc làm kế tiếp của cô, làm anh dỡ khóc dở cười, cái đồ đần này lại vuốt ve loạn xạ trên người anh, lại dùng lực gặm cắn môi anh, đáng sợ hơn là anh khẽ cắn bộ ngực cô còn cô lại gặm cắn ngực anh, a, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh không phải vì dục hoả toàn thân mà chết, mà là bị cô cắn đau mà chết.

“Anh làm.” Anh lấy lại quyền chủ động, đổi khách thành chủ, dùng sức mút vào bộ ngực mềm mại của cô, đầu lưỡi thỉnh thoảng còn ở trên đỉnh núi tuyết lượn vài vòng, làm Diêu Hiểu Thư khẽ run.

“A.. . . . . .nha. . . . .” Lý trí Diêu Hiểu Thư bởi vì anh trêu đùa, càng ngày càng rời xa, chỉ có thể theo bản năng cảm nhận và phản ứng với nhiệt tình anh mang tới.

Bàn tay to của anh đi tới trước ngực cô, xoa bóp bộ ngực mềm mại êm ái, lòng bàn tay cảm nhận được tự tinh tế của cô, thỉnh thoảng lấy hai ngón tay kẹp chặt đỉnh núi mềm mại đỏ hồng bóp nặn.

Chương 15

Ngực cô bị bàn tay thuần thục của anh vuốt ve rồi từ từ đi xuống, ngón tay thon dài lướt qua phần bụng mềm mại tinh tế, anh đẩy ra hai chân trắng noãn, trước mắt liền hiện ra vùng đất ấm áp mê người, anh chạm tới địa phương trắng noãn mềm mại ướt á, biết cô vì anh đã chuẩn bị sẵn sàng.

. . . . . .

Kích tình qua đi, Quan Hà Châu ôm Diêu Hiểu Thư thật chặt, mà Diêu Hiểu Thư sớm đã mệt mỏi đến không còn hơi sức, gối đầu trên ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn mà có lực.

Diêu Hiểu Thư chưa từng nghĩ, thì ra là nằm trong ngực anh lại thoải mái như vậy, từ trước đến nay lòng cô luôn bình tĩnh, Quan Hà Châu giống như mọc rễ bám chặt, tồn tại trong lòng cô, giúp cô không sợ hãi, chỉ có an tâm.

“Nghĩ cái gì?” Quan Hà Châu ôm cô, để cô tựa vào lồng ngực mình, bàn tay ở trên gò má êm ái của cô vuốt ve, thỉnh thoảng cầm lọn tóc cô quấn quanh ngón tay mình, thật thoải mái.

“Em phát hiện. . . .em hình như không biết gì về anh.” Diêu Hiểu Thư trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói ra câu này, “Quan hệ của chúng ta khi nào thì trở thành người yêu vậy?”

Đến bây giờ, Diêu Hiểu Thư còn mơ mơ màng màng, chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này làm nàng cảm thấy là lạ, giống như chuyện lừa gạt, lòng cô có chút lo lắng, đầu cũng hơi chóng mặt, cảm giác mình giống như đang nằm mơ.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .